Gặp gỡ định mệnh
Tác giả : Lãnh Hạ
Thể loại : : Đam Mỹ,đoản văn,hiện đại
văn,bình đạm,ngọt,HE. ( ^v^)
Nhân vật : Tiêu Nghi x Phùng Ly
-----------------------------------------
"Xin chào,nhật ký...Hôm nay ta lại gặp cậu ấy đó,là định
mệnh,định mệnh đó nha..."
Chán chường tắt đi TV,Phùng Ly thầm mắng đạo diễn “Đều là lưu manh,lưu
manh hết…trên đời,làm gì có cái gọi là định mệnh chứ…”
Nhìn lên đồng hồ,có lẽ nên đi ngủ trưa thôi,nếu không chiều đi làm sẽ mệt
mất!
Ngẫm lại,bản thân là một người hết sức bình thường.Là nhân viên mới của một
công ty nho nhỏ,lương bổng đủ ăn,cuộc sống bình bình đạm đạm trôi qua,nếu không
tính tới dung mạo tuấn tú của bản thân. * nha,đừng nói vậy,đại ca,dung mạo của
ngươi chính là rất thu hút đó,tuấn tú cái gì…*
Phùng Ly ngày hôm qua mới chia tay bạn gái xong,tâm trạng cư nhiên lại rất
bình tĩnh,thản nhiên,tựa hồ cãi vã hôm qua chẳng hề liên quan đến mình. Cậu sớm
đã có mệnh đào hoa,chỉ là không có được người nào ở bên cậu quá 2 tháng cả….Bỏ
đi,Phùng Ly ngoài công việc nhàn hạ ở công ty còn đi làm thêm tại tiệm bánh của
chị hai cậu – Destiny Cake. TMD!!Lại định mệ…chết tiệt.
.
.
-
?!Tiểu muội,cô xác định muốn nghe bài hát này ?” Phùng Ly
kiên trì hỏi lại nữ sinh lần thứ 3.
-
Ân !Anh Phùng,bật giùm tụi em nha…
Bình thản nhìn đám nữ sinh sụt sùi rấm rứt khóc trong tiệm bánh,Phùng Ly đảo
trắng mắt,vì sao nữ sinh thời nay đều như vậy a?
Thanh âm da diết cùng lời ca mang theo ý vị thê lương,tràn đầy nuối tiếc
khiến cậu mủi lòng. Giọng nam này quả thật rất diễn cảm đó,khiến người nghe
khóc như vậy…Gợi lên cảm xúc thương nhớ,lại xa xôi mơ hồ như từ kiếp trước,rất
muốn nghe lại một lần nữa.Phùng Ly thầm ghi nhớ cái tên này,Tiêu Nghi ! *ân,anh công của chúng
ta chính là đây a.Ảnh sắp xuất hiện rồi nga..hắc hắc~*
Buổi chiều ảm đạm buông xuống.Ánh hoàng hôn hắt lên những bức tường của tiệm
bánh một màu cam nhợt dị thường buồn bã.Rất hợp với bài ca lúc nãy..
Cửa đẩy ra,một chàng trai trẻ đi vào.Khuôn mặt anh tuấn,nước da ngăm đen
khoẻ mạnh ấn tượng,vóc dáng cao ráo khiến người ta hâm mộ.Chậc,bất quá,nhìn hắn
có chút quen mắt !
_Một chocolate cupcake và Americano,cám ơn. – Ân,cái giọng ấm áp này cũng
quen nha,hình như đã nghe ở đâu rồi…Phùng Ly vừa làm bánh vừa suy nghĩ lung
tung.Loa phát nhạc của tiệm vang lên bài hát “Kiếp trước chúng ta nhìn nhau đã
bao lần?” Phùng Ly đặt xuống phần bánh,thuận tiện nhìn qua khuôn mặt người kia.
Đuôi mắt phượng dài dài,con ngươi màu café ấm áp,kết hợp với khí chất lãnh
đạm xa gần của hắn,thật hợp,a..
_“Tiêu Nghi?” Phùng Ly vô thức bật ra câu hỏi.
Người kia trừng cậu một cái ngạc nhiên,rồi gật đầu “Xin chào anh.”
“Ân,xin chào…Bất quá,bài hát của anh rất hay a.”
“Cám ơn đã khen ngợi,tôi rất cảm kích .” – Nụ cười khẽ mỉm,thật sự có chút
toả sáng nha,Tiêu Nghi ~
Cậu sẽ ghi nhớ gương mặt này !
.
.
Từ lần gặp gỡ tình cờ đó,Tiêu Nghi thường xuyên đến cửa tiệm của chị Phùng
Ly.Đổi lại,cậu cũng rất ăn ý mà đưa cho hắn một phần Chocolate cupcake cùng đồ
uống nóng .Ngày qua ngày,việc này tựa hồ đã thành thói quen của cậu :Đợi một
hình dáng quen thuộc,và làm cupcake.
Hôm nay,bầu trời âm u xám xịt,lại còn có chút hàn khí lạnh lẽo. Tuy vậy,Phùng
Ly vẫn yêu thích tiết trời này,rất hợp để ngồi uống cacao nha…
5h chiều,đã qua thời điểm quen thuộc kia,Phùng Ly bất giác nhíu chặt mi
tâm,trong lòng nổi lên chút gấp gáp cùng lo lắng. Người kia sẽ đến chứ ?Tự vấn
lòng một câu như vậy,cậu lại ngồi xuống ghế đệm,ôm lấy chiếc gối bên cạnh,nhấm
nháp môt chút White Coffee theo công thức của riêng cậu.
Cửa mở.Bóng người cao lớn bước vào,khẽ mỉm cười hối lỗi :
_Thật xin lỗi,hôm nay tôi có lịch chụp ảnh,Phùng Ly .
Cậu ngước mắt nhìn hắn,bất an trong lòng rốt cục cũng rơi xuống.Xởi lởi
nói hắn mau ngồi,cậu nhanh chóng đi vào sau quầy.
Bên ngoài,người đàn ông âm trầm nở nụ cười,mang theo ý vị xấu xa …* Ách!Màn mong chờ sắp đến
rồi a..hắc hắc*
Uống xong tách Cappuchino Moon của quán,Tiêu Nghi yên lặng nghe cậu lải nhải.Phùng
Ly nói rất nhiều chuyện,từ những sự kiện vặt vãnh hằng ngày đến mấy tin tức kì
quái lan man trên mạng. Hắn vẫn rất trật tự ngồi đối diện cậu,trong đôi mắt nhỏ
dài tràn đầy ôn nhu cùng quan tâm.
Nói nhiều quá,khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của Phùng Ly đỏ ửng lên,hơi thở
cũng gấp gáp hơn.Cậu bất giác nhìn vào mắt Tiêu Nghi,cứ như vậy rồi không có tiền
đồ đắm chìm trong đó.
Người đối diện lại cảm thấy miệng khô lưỡi khô,nhìn chằm chằm cánh môi đỏ
ướt át của cậu.Nhẹ nhàng nhướn mình đến gần chop mũi cao cao,hắn nhắm mắt.
Trong cửa tiệm,không khí thật sự ám muội,cùng với …sự cố mất điện hết sức
hữu duyên =V=
Ngậm lấy cánh môi mềm mại,Tiêu Nghi chậm rãi hưởng thụ mùi hương nhẹ nhàng
trên cơ thể cậu.Từ tốn đưa đầu lưỡi sâu hơn,mút liếm chậm chạp mang theo khoái
cảm từ từ dâng lên khiến Phùng Ly mềm nhũn toàn thân *Hắc,anh là tiểu xử nam
nga..~*
Bắt lấy chiếc lưỡi rụt rè trong khoang miệng cậu,Tiêu Nghi hoàn toàn chìm
đắm trong xúc cảm lâng lâng mới mẻ này.Cắn cắn lên môi mềm,lại bá đạo mút mạnh
lên đầu lưỡi non nớt…
_Ưm….a,ngô…
Tiếng rên nho nhỏ phát ra mang theo uỷ khuất,trên mặt Phùng Ly đã hoàn
toàn nhiễm một tầng huyết sắc….
Tách một cái! Điện có trở lại.
Phùng Ly mở to mắt,mơ màng nhìn nam nhân đã cơ hồ đè lên người cậu.Mùi vị
bạc hà nam tính sát bên cánh mũi khiến cậu thanh tỉnh phần nào.Ngượng ngùng đẩy
ra Tiêu Nghi,ngược lại hắn lại càng áp sát hơn.
_Tôi yêu em !! *chư vị cô nương,tung hoa đi nha ~*
Chớp mắt,Phùng Ly mơ hồ nghĩ,hình như,cậu cũng có cảm tình với người này….
Trong khoảng khắc cậu cúi đầu,Tiêu Nghi đã dung vận tốc siêu nhân cướp lấy
chìa khoá cửa tiệm trên quầy,đem cậu nhét vào chiếc Mercedes đen bạc bên
ngoài,lại nhanh nhẹn lái xe trở về chung cư StarsBIG xa hoa đằng kia…
* Ân,đoạn sau tắt đèn đóng cửa phòng thì các vị có thể hảo hảo tưởng tượng
nha,tiểu nữ liền nhanh chóng nhập viện đây a….*
= HOÀN =
Hắc hắc,cái này có dễ tưởng tượng hêm a? ~~~